GỌI NẮNG
Trời
đứng nắng, tôi tranh thủ nghỉ trưa để tận hưởng niềm vui được cảm nhận tình người.
Cửa sổ phòng làm việc cho tôi cơ hội phóng tầm nhìn quan sát bên ngoài khoa Hồi
sức, nơi mà thân nhân mòn mỏi chờ tin vui như đợi nắng trong cơn mưa rào. Trưa
nay, ông cụ già lắm rồi lụm cụm đến ngồi cạnh bể nước, đôi mắt đục ngầu đầy nếp
nhăn cứ chìm vào dòng chảy, một vòng tuần hoàn luân hồi; đôi môi mấp máy nói gì
đó mà khi mở cửa sổ lắng nghe, tôi chạnh lòng vì hai tiếng:"bà ơi!".
Bầu trời thì xanh thẳm và cao vút, chẳng in bóng một hoa nắng nào dâng tặng
ông. Mong rằng: Trong sâu thẫm trái tim, bà cảm nhận được tiếng gọi yêu thương
này. Chợt nhớ đến câu hát mà tôi trân quý từng chữ:" Áo xưa dù nhàu cũng
xin bạc đầu gọi mãi tên nhau!".
Lâm Quyên
07/11/2014
( Ảnh từ nguồn Andy Le- cám ơn anh)
( Ảnh từ nguồn Andy Le- cám ơn anh)