BUỒN VƯƠNG MÀU ÁO
Mưa rồi, mưa quất mạnh vào song cửa văng ra vài hạt li ti chạm đến em như một
cơ hội cuối cùng được mưa tắm mát. Em chìa bàn tay dài thượt của hội chứng
Marfan đón lấy, mưa luồn qua khe các ngón rơi hết, tiếc hùi hụi! Đôi mắt sâu thẳm
đưa cái nhìn như muốn nhận chìm quan cảnh đã lạc vào, em hỏi mẹ:" Mổ xong
con sống được mấy năm?"- mẹ vén gọn những sợi tóc còn dính bệt vì nước mưa:"
Con ở với má suốt đời". Mấy hôm nay như có điều gì giục giã làm em nói thật
nhiều với mẹ, nói hết tình yêu dành cho mẹ, cám ơn mẹ đã chăm sóc em trong quá
nhiều lần nhập viện, quấn lấy mẹ như không tách ra được. Sáng nào cũng bật dậy
đón bình minh và sợ cái cảm giác tan chảy của ngày qua, những ngày được sống
trong cuộc đời.
Nắm tay đưa con vào
phòng phẫu thuật, niềm vui và nỗi lo xen lẫn hằn sâu thêm nếp nhăn trên trán mẹ.
Đón con ra trong đôi tay lạnh giá, khăn trắng che kín mặt, thiên thần đã về Trời.
Không thể chịu nổi, tôi nhắm mắt lại để linh hồn mình được bay đi cùng em, đưa
em về nơi không còn đau đớn và vật vã của bệnh tật. Trong màu áo trắng này, tôi
đã làm hết khả năng của mình, chỉ xin đừng gọi là "Thiên thần áo trắng"!
Lâm Quyên
31/10/2014