Thơ ca - ĐỘC THOẠI - Ảnh Trần Hữu Nghĩa

ĐỘC THOẠI

Ta về níu bóng của ta.
Thinh không chợt vỡ tan ra muôn trùng.
Áo tơi thấp thoáng cuối đường.
Chênh chao khép mở nỗi buồn nhân gian.

Mưa xa xôi tận truông ngàn.
Tháng năm biết có mấy lần ghé qua
Gập ghềnh Thu tận, mình ta...
Ghép từng mảnh vỡ nhạt nhòa phai phôi.
Xót xa cho một kiếp người.
Buồn - vui - hờn - giận - khóc - cười ... rồi quên.

KTCT
27/6/2015


MONOLOGUE.

Je rentre chez moi, cherche mon ombre .
L'espace éclate en mille morceaux.
Elle apparaît vaguement au bout du chemin .
Je sens la tristesse humaine battre et se mouvoir en moi.
La pluie tombe ici et par-delà les montagnes et les forêts
Combien de fois déjà est-elle revenue ? Aujourd'hui, c ' est le mois de mai 
L' automne touchera à sa fin. Je suis seule , je titube 
Je colle des morceaux de tristesse. Brisée, vague. 
J' ai de la compassion pour ma vie .
Tristesse - joie - caprice - colère - larme - rire ... puis j'oublie.

( Bản dịch ĐỘC THOẠI ra tiếng Pháp - Trần Hữu Nghĩa )