Thơ ca - HỜN TRĂNG - ảnh sưu tầm

HỜN TRĂNG

Ta về ru lại Trăng ta.
Dù cho Trăng có...hơi già vẫn yêu.
Vầng trăng có lúc mỹ miều.
Đôi khi lại thấy ra chiều xác xơ.

Nhìn Trăng ta cứ ngẩn ngơ.
Say say,nhớ nhớ, dại khờ vì đâu?
Trăng kia chỉ có một màu.
Nhân gian đâu chỉ héo sầu mình ta.
Giận Trăng ghê...cứ chan hòa.
Bao người ôm mộng ngọc ngà bên Trăng.
Giận quá...ta vứt vầng Trăng.
Nằm lăn lông lốc...không chăn, gối đầu.
(Ta đuổi mà vẫn ghé đầu...
ngó Trăng nghe dạ u sầu...tội ghê! )

KTCT
24.10.2013