Thơ ca - ĐỂ NỔI SẦU VƠI ĐI - Phùng Thắm

ĐỂ NỖI SẦU VƠI ĐI

Mưa xuống rồi vơi đọng nỗi sầu
Trên dòng hoài niệm mắt lệ đau
Sông thương có lúc dâng niềm nhớ
Sóng nước chơi vơi bạc mái đầu.

Trăng tròn rồi khuyết nỗi nhớ mong
Đêm trắng trôi qua một nỗi lòng
Sương đọng đài hoa bao thổn thức
Lắng vào mơ mộng những chờ trông.

Xuân hạ thu đông bốn mùa xoay chuyển
Con nước lớn ròng hòa chung biển cả
Khối tình xưa không thể nào hóa đá
Chảy qua ngàn dặm thành suối nguồn trong.

Đông tàn xuân đến ai có hay?
Muôn thuở chim ca vẫn vang trời
Mai vàng vẫn nở khi xuân tới
Đến hẹn tình ta sẽ nên duyên!

RP
04.01.2014