Thơ ca - ĐỢI CHỜ - Phùng Thắm

ĐỢI CHỜ
(Bản Opera Cho Những Vần Thơ) 

Dưới bầu trời xanh thẳm,
một luồng gió tinh nghịch cuốn ta đi,
gửi ta trong vòng tay vũ trụ,
Ru hồn say nghiêng ngã ngân hà.

Vội vã ta ôm tất cả không gian,
huyền ảo bờ môi trên từng li khoảng cách,
mắt chạm vào cánh cửa lung linh,
cuồn cuộn sắc hoa, tâm trí dại cuồng.

Không là sân khấu,
có một người hóa thân thành vai diễn,
khuôn mặt kia không trang điểm bao giờ,
một thoáng nghiêng ánh muôn ngàn lấp lánh,
tiếng đàn xa thao thức dãy ngân hà.

Không là nước hoa,
nhưng tỏa mùi hương mê đắm khán phòng,
đàn bướm từ đâu lũ lượt bay về.

Trên khán đài xa,
có một người kia không là khán giả,
phác họa hồn mây trên chiếc cọ mềm,
giấu những âm thanh trong từng nét vẽ,
chất liệu tràn dâng thành một vở tuồng.

Khi màn đêm xuống,
chòm sao bởi những vì sao đơn lẻ,
huyền diệu phát đi tín hiệu đợi chờ.

Khi mặt trời gõ cửa,
ngàn tia nắng vươn nhẹ bước ta đi,
đưa ta vào vòng quay thế sự,
ta chờ cơn gió như ngày hôm qua …

RP
16.10.2013